Wiki Sách Tóm Tắt

Mục lục bài viết

Giới thiệu

Tóm tắt sách Những Trò Quỷ Quái Không Trái Lương Tâm.

Cuốn sách nói về chuyện bạn nên làm việc chăm chỉ và hết mình cho những gì bạn đam mê, đừng quan tâm người khác nghĩ gì. Cuộc sống có ý nghĩa vì bạn có tình yêu của riêng mình cho công việc và công hiến cho tình yêu ấy. 

Lời giới thiệu 

Ai cũng cần đến Những Trò Quỷ Quái. Ai cũng cần đến ý tưởng điên rồ, hoang đường để có thể thực sự bắt tay vào thực hiện điều mình yêu thích. Và tất nhiên, gần như tất cả mọi người xung quanh – bạn bè, gia đình, đồng nghiệp – đều nghĩ rằng họ bị ấm đầu. 

Nhưng một kế hoạch ma mãnh phải thực sự đồng nhất công việc với tình yêu. Mỗi người đều tìm ra một tiểu vũ trụ cho riêng mình, bạn thích nó, nó thích lại bạn và mọi việc cứ thế diễn ra. 

Tôi đã khởi đầu bằng việc đưa tranh biếm họa của mình lên mạng, lên blog. Trò quỷ quái của tôi như vậy đó. Cuối cùng, tôi đã thành công, bán được một số tranh, kết thúc có hậu! 

Những trò quỷ quái của riêng mình là một trong những điều vĩ đại nhất mà bạn có thể làm trong quãng thời gian ngắn ngủi ở trọ trên trần gian này. Làm được điều mình yêu thích, bạn trở thành con người thực chất của mình, bất chấp sự thế ra sao. 

Chào mừng bạn đến với cơn thèm, bạn sẽ phải đánh đổi bằng chính đời mình. 

Thèm được làm điều gì đó sáng tạo, kỳ diệu. Thèm tạo khác biệt, được thay đổi thế giới. Thèm những giấc mơ đẹp, trải nghiệm cái đẹp. Thèm cảm nhận niềm đam mê, thể hiện tình yêu. 

Cơn thèm sẽ mang đến cho bạn mọi thứ, và nó sẽ lấy đi của bạn tất cả mọi thứ, nhưng nó sẽ giúp bạn được giải phóng. 

Thị trường niềm tin là vô định 

Lợi ích mà sản phẩm mang lại không làm chúng ta cảm thấy hào hứng, chỉ có niềm tin vào con người và tiềm năng con người mới tạo sự hào hứng. Nhu cầu của chúng ta đối với vấn đề này là vô hạn. 

Khách hàng yêu thích sản phẩm của bạn vẫn chưa đủ, họ còn phải yêu thích cả quá trình sản xuất của bạn nữa. 

Vậy nên, xây dựng thương hiệu trở thành một bài tập tâm hồn. Tâm hồn bạn, mục đích và niềm tin mà tâm hồn đó mang theo khiến mọi người phải móc hầu bao. Cho nên, quan trọng không phải là bạn tạo ra cái gì mà bạn đặt niềm tin vào cái gì, đây là điểm sống còn của doanh nghiệp. 

Tạo dựng tiểu thương hiệu toàn cầu cho chính mình 

Tiểu thương hiệu toàn cầu là hình ảnh cá nhân: một nhà văn, một họa sĩ, một tác phẩm, một nhà máy, một sản phẩm v.v… nổi tiếng khắp thế giới. 

Ngày nay, với Internet, người ta tạo ra tiểu thương hiệu toàn cầu dễ dàng hơn trước. Qua blog cá nhân, Robert Scoble đã tạo ra thương hiệu bản thân ông có giá trị vượt xa bất cứ thứ gì người ta có thể trả cho ông. 

Khi tạo ra tiểu thương hiệu toàn cầu còn non nớt của mình (bằng blog), tôi bắt đầu giúp những người khác làm điều tương tự. Chúng ta biết rằng bất kỳ ai có chút tài năng và biết cách ăn nói là có thể chuyển tải thông điệp ra xa hơn, rộng hơn; không cần đến tên tuổi lâu năm hoặc thiện chí của truyền thông chính thống. 

Tiểu thương hiệu toàn cầu lại rất bền. Khi có nó, bạn không phải chịu cơn mưa móc của một ông chủ, một công ty, một ngành nghề hay một nền kinh tế địa phương nào. Điều thú vị hơn nữa là nó không liên quan đến điều kiện sống của bạn: có thể bạn đang ở một vùng xa xôi, có thể bạn đã thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn – đô thị, công ty – với đồng lương cao nhưng chi phí ngất ngưởng, ráo mồ hôi là ráo tiền và bị nghiền nát dưới bánh xe thương mại. 

Vì vậy, bạn phải tìm kiếm tiểu thương hiệu toàn cầu cho bản thân. 

Đơn giản hóa, tránh phức tạp như tránh tà 

Một hôm, trên đường về quê thăm gia đình, chúng tôi ghé vào Chappell Hill, Texas, ngôi làng nhỏ đáng yêu với ba trăm dân. Ở đó có một cửa hàng nho nhỏ có tên Chợ Thịt & Cà phê Chappell Hill, cửa hàng có bán loại xúc xích và thịt bò khô ngon tuyệt. Tôi nói với người bán hàng: “Chắc cô bán hàng rất chạy?”. Cô bảo: “Đúng thế, mỗi ngày tôi bán năm tạ thịt”. 

Tôi nhẩm tính trong đầu, và nghĩ đây là một cửa hàng đẳng cấp thế giới, mức lợi nhuận đáng kể, hơn bất cứ thằng bạn nào của tôi ở New York kiếm được. Từ đó, tôi khao khát một mô hình làm ăn đơn giản, tao nhã, ra tiền, và ít chi phí như thế này, đây là nội dung thực sự của những trò quỷ quái. 

Tham gia lớp học siêu mở rộng 

Chris Anderson là biên tập viên, xuất bản sách, viết blog, diễn thuyết, quản lý hai công ty nữa. Ông đã làm việc quần quật, ít ngủ, mù tịt về chính trị, thể thao, văn hóa. 

Còn tôi, cũng có một loạt các dự án đang tiến hành: viết lách, in ấn mỹ thuật, viết blog, tư vấn, vẽ tranh biếm họa, quản lý công ty rượu vang. Trong suốt 10 năm, tôi không có một kỳ nghỉ nào ra hồn, chẳng có lúc nào tôi ngơi tay. 

Chúng ta sinh ra là để sáng tạo, không phải để hưởng thụ. Chào mừng bạn đến với lớp học siêu mở rộng như vậy. Nếu bạn đứng ngoài lớp học đó, bạn càng ngày càng khó kiếm đủ sống chứ đừng nói đến chuyện thành công. 

Tạo sản phẩm đẳng cấp thế giới 

Cuối năm 2004, tôi đổi việc và sống ở làng Cumbria, miền Bắc nước Anh. Đây là thời kỳ thật ảm đạm và khổ sở, tôi làm nghề tự do và sống tằn tiện. Trong quán rượu làng, tôi gặp Thomas Mahon, anh là một thợ may com-lê giỏi, từng học nghề ở Savil Row, London – địa chỉ may mặc huyền thoại của nước Anh. Thomas chán cuộc sống ở thành thị, anh nhớ làng quê Cumbria, quyết định trở về làng mở cửa hàng may. Ở làng ít người biết về tài nghệ của anh nên công việc của anh không khả quan lắm. 

Thomas kể cho tôi nghe những câu chuyện kỳ diệu về con người và công việc tại Savil Row. Tôi bảo: “Tom này, những câu chuyện Savil Row này thật là tuyệt, cậu nên đưa chúng lên blog”. 

Thomas chưa hiểu blog là gì. Chúng tôi vạch ra một kế hoạch ma mãnh, tôi chỉ cho Tom cách viết blog, anh vẫn may com-lê, tôi tìm cách đưa thông tin lên mạng. 

Thomas kể chuyện trên blog một cách trung thực, đầy đam mê và yêu thương. Mọi người yêu thích blog của anh, họ say mê sự trong sáng, xởi lởi, không bay bướm của anh. Anh có được một danh sách khách chờ tới hai năm chỉ để có được cuộc hẹn đầu tiên. 

Blog là một phương pháp tuyệt vời để xây dựng “tiểu thương hiệu toàn cầu” và phát triển thương hiệu cá  nhân, nó trở nên quan trọng trong sự nghiệp của mỗi người. 

Làm nghệ thuật hàng ngày 

Rất nhiều người trẻ tuổi giàu sáng tạo, vừa mới ra trường, họ làm những việc không phù hợp với ngành nghề đào tạo của họ chỉ với mục đích xoay xở kiếm sống, và hầu hết đều gặp khó khăn. Lời khuyên của tôi dành cho họ là “làm nghệ thuật hàng ngày”. 

“Nghệ thuật” tôi muốn nói đến là bất cứ điều gì có ý nghĩa nhất, mạnh mẽ nhất đối với họ. Không chỉ hội họa, âm nhạc, văn chương mà còn là kinh doanh, nấu ăn, nghề mộc, gây quỹ từ thiện… chỉ có họ mới biết đấy là gì. 

Tôi nhớ lại, hồi tôi ở độ tuổi đôi mươi, làm việc suốt ngày ở công ty quảng cáo. Sau giờ làm việc, thay vì về nhà xem T.V, đi chơi với bạn bè, tôi cắm cúi vẽ tranh biếm họa dù đang ở trong quán cà phê. Dù tranh của tôi không đẹp, chẳng bán được xu nào, bị nhiều người chăm chọc. Nhưng cuối cùng rồi biếm họa của tôi cũng đẹp, tôi cũng bán được tranh. 

Vậy, bất kể kế hoạch ma mãnh của bạn là gì, hãy “làm nghệ thuật hàng ngày”. 

Điền vào chỗ trống khi kể chuyện 

Andrew bạn tôi, hiện nay khoảng 40 tuổi, là một đạo diễn ảnh khá thành công. Lần đầu tiên tôi gặp anh khi anh đang ở độ tuổi hai mươi. Hồi đó, ở New York, đám thanh niên tuổi hai mươi huyên thuyên về chuyện bước vào ngành điện ảnh nhiều như ruồi. 

Cuối những năm 1990, Andrew quyết tâm bước vào ngành điện ảnh. Anh dốc hết tiền túi để mua sắm dụng cụ hành nghề, rồi trở nên cháy túi. Anh nghĩ, chắc phải lâu lắm mới có ai đó kỳ cựu trong ngành làm phim thuê anh. Không thể chờ lâu như vậy được, Andrew quyết định làm phim khiêu dâm, không phải khiêu dâm theo kiểu thị trường mà là cho cá nhân. Giả sử, bạn và nửa kia muốn tạo một kỷ vật đặc biệt cho tình yêu, bạn gọi điện thoại cho Andrew, anh cùng nhân viên đến quay cảnh bạn và nửa kia hành sự; có biên tập, ánh sáng và âm thanh và nhiều góc quay khác nhau. Trước khi rời nhà, anh trao cho bạn phiên bản độc nhất và duy nhất của bộ phim, anh thu phí vài trăm, có ngày đẹp trời Andrew kiếm được vài nghìn đô. 

Tôi rất thích câu chuyện của Andrew và kể lại cho một người bạn làm báo nghe. Sau đó, Andrew được đưa lên một tờ tạp chí khá danh tiếng, khiến anh càng thêm nổi. Người trong ngành lẫn ngoài ngành bắt tay làm ăn với anh. Câu chuyện thật tuyệt vời! 

Gần đây, tôi đề nghị với Andrew cho phép tôi được sử dụng câu chuyện “khiêu dâm cá nhân” vào một chương của cuốn sách này. Anh bảo: “Được, cứ tiến hành đi thôi, chỉ có một điều, không có cái gì là thật cả đâu. Tớ bịa ra hết đấy! Vì cố gắng đặt chân vào cánh cửa điện ảnh, tớ phải có chuyện để kể cho mọi người, chuyện thật thú vị, thật khác biệt để mọi người chú ý. Chính nhờ câu chuyện đó, tớ có một chút ít công việc biên tập đầu tiên trong ngành. Thôi, một chút thành công ở thì hiện tại sẽ tha thứ cho cả đống rác rưởi thì quá khứ!” 

Tôi không khuyên bạn làm theo tấm gương của Andrew và bịa chuyện. Sống trong nỗi sợ hãi thường trực bị phát hiện thì sống sao nổi. Thật thà là cha quỷ quái, bao giờ cũng vậy. Nhưng chuyện kể là công cụ thiết yếu để sinh tồn. Và đúng vậy, Andrew có khả năng điền vào chỗ trống khi kể chuyện. 

Đừng quên thực sự mình là ai 

Bạn có ba bản thể: con người mà bạn nghĩ đó là mình, con người mà người khác nghĩ đó là bạn, và con người mà Chúa nghĩ bạn là như thế. Khi cuộc sống thực sự khó khăn, hãy nhớ đâu là con người thật của mình. Hãy nhớ đến con người mà chỉ có Chúa mới thấy được. 

Hãy coi nó như một cuộc thám hiểm – cuộc thám hiểm đáng được chia sẻ 

Bất kể kế hoạch quỷ quái của bạn là gì đi chăng nữa, thế nào cũng phải có đôi chút mạo hiểm trong đó, đôi chút gia vị của “chiến thắng nghịch cảnh”, vì mọi người không chỉ đơn thuần mua sản phẩm và trò quỷ quái của bạn, họ cần mua cả câu chuyện mà bạn kể; câu chuyện không phải chỉ về bản thân bạn mà còn về họ nữa. 

Thành công phức tạp hơn thất bại 

Thất bại là kẻ không có trí tuệ. Nhìn chung, cách làm thường ngày của kẻ thất bại này là khá “đơn giản”. 

Thành công lại là một trận cầu hoàn toàn khác, hàng trăm vấn đề đau đầu họ phải giải quyết. Họ có khả năng xử lý những tình huống “phức tạp”. 

“Đơn giản” có xu hướng khiến hầu hết mọi người hài lòng hơn “phức tạp”. 

Ngủ bờ ngủ bụi 

Ban nhạc Alternative Rock đến từ Limerick, Ireland, nhóm họ gồm những nghệ sĩ ngoài hai mươi. Họ rút ruột rút gan ra mà chơi nhạc. Họ sống chỉ với vài đô một ngày, tất cả vật dụng họ có chỉ gói gọn trên một thùng xe, họ ngủ bờ, ngủ bụi. Họ tiếp tục làm như vậy cho đến khi tiêu hết đồng xu cuối cùng họ mới chịu quay về nhà. Nhưng vài năm sau, tôi vẫn thấy họ biểu diễn khắp Los Angeles và vẫn đang hết sức bận rộn. 

Bạn có dũng cảm được như thế không? Có sẵn sàng đem hết nỗ lực, sẵn sàng “ngủ bờ, ngủ bụi” để đưa kế hoạch của mình đến thành công hay không? 

Sáng tạo “xã hội” 

Chúng ta là loài linh trưởng, sống thành xã hội, thích được giao tiếp. Cho nên, sản phẩm làm gì không phải là điều quan trọng, mà chúng ta giao tiếp thế nào quanh nó mới là quan trọng. 

BoingBoing.net chứa đựng rất nhiều yếu tố xã hội bên trong. Đó là những “thiết bị” chia sẻ tuyệt vời, đấy cũng là lý do tại sao iphone đạt được thành công rực rỡ đến vậy. 

Vậy bạn phải tự hỏi mình, mọi người sẽ “giao tiếp” thế nào quanh kế hoạch ma mãnh của bạn? 

Tạo ra những quả cầu tuyết 

Tôi vẽ tranh biếm họa, in tranh, viết sách, viết blog… đủ thứ. Nếu trong đó có những ý tưởng nào nhận được “những hành động lôi kéo ngẫu nhiên” và sau đó phát tán trên internet, những người khác kết nối với những ý tưởng ban đầu, họ bổ sung, dần dần tạo thành những quả cầu tuyết đủ lớn để tạo ra một tác động nào đó. 

Nếu bạn dành quá nhiều thời gian để lo lắng hoặc kiểm soát đích đến của quả cầu tuyết, bạn sẽ thất bại. Bạn phải hiểu rằng bên trong phương trình này phải có rất nhiều sức kéo ngẫu nhiên, các kế hoạch ma mãnh chẳng nên thực hiện ở đây. 

Tránh ngôn ngữ khủng long 

Nhờ có internet, thị trường trở nên thông minh và nhanh nhẹn hơn, ngôn ngữ cũng thay đổi và ngôn ngữ khủng long phải đối mặt với tình trạng tuyệt chủng. Hãy trò chuyện như con người chứ đừng như cán bộ chóp bu của Stalin, mọi người sẽ phản ứng tích cực với điều đó. 

Tìm “thời điểm” của chính bạn 

Hồi tôi còn trẻ, làm nghề sáng tạo quảng cáo ở London. Tôi và bạn gái vào uống nước ở một quán bar. Đứng bar là một cô gái trẻ, xinh, người Trung Quốc, có cuộc sống còn khó khăn, nói tiếng Anh khá sõi, nhưng chưa chuẩn lắm. Tôi gọi một ly rượu vang cho bạn tôi và một ly gin pha tonic với bốn lát chanh. Thậm chí tôi còn giơ bốn ngón tay lên để cô hiểu rõ. 

Cuối cùng, cô gái mang cho tôi 5 ly, một ly rượu vang và 4 ly rượu gin pha tonic, mỗi ly một lát chanh. Lẽ ra, tôi chỉ cần yêu cầu cô gái mang 3 ly rượu thừa đi là xong. Dễ ợt! Nhưng tôi đã không làm thế. Tôi hỏi: “Liệu nhầm lần này có bị trừ vào lương của cô không?”. “Có”, cô đáp. Tôi nói: “Không sao đâu, cứ cho thêm 3 lát chanh vào mỗi ly, rồi tôi sẽ trả tiền cho cả 3 ly kia luôn”. 

Tôi dùng một ly và tìm 3 người bất kỳ trong quán tặng họ, miễn phí. Tôi nhận được lời chúc “chúc sức khỏe anh bạn!” 

Tôi đã quyết định ăn đòn thay cô gái. Tôi biết, tôi không có nghĩa vụ phải làm thế. Nhưng tôi không muốn làm mẫu người như thế nữa. Đó là “thời điểm” của tôi. 

Doanh nghiệp của bạn cũng có “thời điểm” của nó. Đấy là thời điểm khi, cuối cùng bạn quyết định không cắt giảm, không đỗ lỗi. Những thời điểm đó là bụi vàng. Bạn không thể ép “thời điểm” đến được. Tất cả những gì bạn có thể làm là “quyết định”. 

Bám lấy nghề nông 

Làm trang trại không bao giờ “chỉ làm một việc”. Mỗi ngày họ lại có công việc khác để làm. Hôm nay trông coi đàn cừu, trồng khoai tây, ngày mai làm con đường ở địa phương. Mùa hè chăn bò, cắt cỏ; mùa đông dệt vải thủ công… 

Tôi được thừa hưởng lối suy nghĩ làm trang trại. Tôi thích được thả tất cả những quả bóng khác nhau vào không trung – vẽ biếm họa, vẽ tranh, tư vấn, viết sách, tiếp thị, viết blog… “Bám lấy nghề nông” là một thuật ngữ, phép ẩn dụ và nói lên nhiều điều, đặc biệt đối với người nào trong chúng ta không thích làm công ăn lương trong công ty của người khác. 

Đạo thiếu 

Vấn đề lớn nhất trong thế giới phương Tây là dư thừa, đừng để nó biến thành vấn đề của bạn. Vì vậy, có thể vấn đề sẽ là gia nhập “đạo thiếu”. Giả sử, có 100 người muốn mua sản phẩm của bạn, hãy chỉ sản xuất 90 mặt hàng thôi. Chấm dứt ngay việc sản xuất các mặt hàng giống với người khác. Đây không phải là khoa học tên lửa, nhưng cũng cần phải có nguyên tắc. 

Đừng làm “dân ghế giữa” 

Một trong những điều khiến người ta khó chịu khi đi xa là ngồi vào ghế giữa trên máy bay. “Dân ghế giữa” là người của ngành hàng không đảm nhận công việc tìm cách bán được càng nhiều ghế giữa cho khách hàng càng tốt. Một ngày không xa, anh ta sẽ mất việc, vì mọi người sẽ không còn mua ghế giữa nữa. 

Chiếc “ghế giữa” ẩn dụ cho những gì khách hàng không thật sự mong muốn, đừng bao giờ bán những thứ đó cho họ. Tôi biết có rất nhiều “dân ghế giữa” sẽ đột nhiên mất việc. Tôi hy vọng trong đó không có bạn. 

Phương tiện truyền thông rẻ tiền, dễ dàng, toàn cầu

Tôi viết blog từ 2001, lập blog quá rẻ và dễ dàng. Khi tôi đang viết sách này, Twitter đang hút khách, được mọi người nhắc tới, nhanh chóng bám sát gót là Foursquare, rồi vài năm trước là Facebook, trước đó nữa là MySpace. Bạn còn nhớ Friendster không? Chắc chắn năm sau sẽ có một thứ khác xuất hiện. Nhưng những gì blog thể hiện hồi 2004 sẽ không bao giờ mất đi. Tôi không chỉ nói về blog, tôi đang nói về một điều gì đó lớn lao hơn nhiều, nó mãi mãi hiện diện ở đây: phương tiện truyền thông rẻ tiền, dễ dàng, toàn cầu. 

“Danh sách hai mươi”: kiểm soát đối thoại bằng cách cải thiện đối thoại 

Bạn hãy lập một danh sách khoảng hai mươi người quan trọng nhất trong lĩnh vực của mình. Nếu hầu hết những người trong danh sách đều quan tâm đến bạn thì những người khác cũng sẽ làm tương tự. Nếu ngược lại, bạn đang gặp chút rắc rối về tiếp thị. 

Hãy tạo ra những bài viết xuất sắc, nói bằng giọng nói chưa bao giờ có, có đủ sự khác biệt. Hãy cải thiện cuộc đối thoại bằng cách cải thiện ngôn từ. Bạn sẽ có đột phá trong ngành tiếp thị. 

“Cuộc sống sáng tạo” không còn là một trong nhiều lựa chọn về mặt kinh tế nữa; bây giờ nó là lựa chọn duy nhất của chúng ta 

Vấn đề này đã quá rõ ràng, không cần giải thích nữa. 

Doanh nhân học được gì ở nghệ sĩ, và ngược lại 

Nghệ sĩ nào cũng là doanh nhân và doanh nhân nào cũng là nghệ sĩ. Mặc dù công cụ và sản phẩm của họ không giống nhau, nhưng họ đều trong cùng một cuộc chơi – tạo ra và bán đi tác phẩm có ý nghĩa quan trọng đối với họ trên phương diện cá nhân cũng như cảm xúc. 

Không, không có chuyện được cả chì lẫn chài đâu 

Đặc biệt là nếu như bạn muốn làm một điều gì đó quan trọng ở một lĩnh vực nào đó, để trở thành người giỏi nhất – thậm chí chỉ cần thực sự giỏi thôi – sự hy sinh là cực kỳ to lớn. “Được cả chì lẫn chài ư?”. Thần kinh chập mạch à? 

Nếu sếp không cho bạn áp dụng trò quái trong giờ làm việc, nghỉ thôi 

Sếp tốt luôn muốn nhân viên của mình có chủ quyền và vận mệnh riêng. Vậy thì có lý do gì bạn lại phải chịu đựng một ông sếp đi ngược lại với điều đó? 

Tôi đã từng có một ông sếp không thích tôi viết blog. Ông ta muốn tôi chỉ là một kẻ lệ thuộc, một tên nô lệ ăn lương mạt hạng. Vài tháng sau tôi bỏ việc. 

Tôi bắt đầu viết loạt bài blog về đề tài sáng tạo, loạt bài này thu hút đông đảo độc giả trên mạng, và sau đó trở thành nội dung tác phẩm “Phớt lờ tất cả  & bơ đi mà sống” lọt vào top 10 sách bán chạy nhất. 

Làm thế nào để người khác ghét mình 

Khi kế hoạch ma mãnh của bạn bắt đầu gây chú ý, bạn sẽ thấy có những người yêu quý điều bạn làm và những người cực kỳ ghét  nó. 

Người yêu quý bạn sẽ tham gia kế hoạch của bạn và ước mong một ngày nào đó họ làm được một điều gì đó thật kỳ diệu. 

Người ghét kế hoạch của bạn là do đố kỵ, ghen ghét. Tấm gương của bạn không mang lại cho họ hy vọng gì mà còn khiến họ nhận thức rõ thêm về các vấn đề thiếu sót của họ. Họ tấn công bạn dễ dàng hơn là tấn công khuyết điểm của mình. Họ là “những kẻ hận thù”. Nhưng những kẻ hận thù này chính là tín hiệu cho thấy bạn đang làm đúng. Họ đã giúp bạn định được sứ mệnh của mình. 

Hãy ăn cắp thời gian, ngày nào cũng vậy 

Napoleon từng nói: “Ta luôn có thể giành lại những vùng đất đã mất. Nhưng lại chẳng bao giờ giành lại được dù chỉ một giây thôi”. Chưa có lời nào đúng hơn thế. 

Áp lực “không làm đồ bỏ đi” 

Cái áp lực “không làm đồ bỏ đi” vĩnh viễn hiện diện. Điều duy nhất ta có thể làm được là quyết định sẽ đối mặt với nó như thế nào; điều đó khiến ta có cảm giác được sống, ngay tại đây và ngay lúc này trở nên phong phú hơn và thú vị hơn. 

Nền tảng khách hàng ngon lành là kế hoạch tiếp thị tốt nhất 

Bản sắc xã hội và cá nhân là phải chia sẻ thật nhiều những điều có ý nghĩa nhất với mình cho những người quan trọng nhất của mình. 

Khi sản phẩm của bạn hữu ích, có giá trị tốt, thân thiện với thị trường, nền tảng khách hàng của bạn không chỉ mua sản phẩm mà còn chú tâm gắn trách nhiệm cá nhân vào thành công của bạn, sau đó chia sẻ nó cùng những người quan trọng với mình. 

Liên tục là mấu chốt 

Để thành công, bạn cần phải có một thứ hơn hẵn mọi thứ khác: cày bừa. Nghĩa là bạn phải lao động thực sự chăm chỉ trong suốt nhiều năm trời mới mong đến gần được chút chút… vì chín mươi phần trăm của thành công chỉ là thể hiện. 

Tạo ra nguồn vốn thể hiện 

Trước hết chúng ta có nguồn vốn con người, tiếp đó là nguồn vốn vật chất, nguồn vốn tài chính rồi đến nguồn vốn tri thức, sau đó là nguồn vốn cảm xúc và cuối cùng là nguồn vốn thể hiện. Vấn đề không chỉ nằm ở chỗ sản phẩm nào giúp con người hoàn thành công việc mà còn là vấn đề bản sắc, giúp chủ nhân của nó thể hiện cách có lợi và mạnh mẽ nhất với cả thế giới. 

Tin tốt đấy! Bạn không chết đâu 

Cô bạn Cindi của tôi, khoảng 26 tuổi, cô tốt nghiệp thiết kế đồ họa; cô có một kịch bản đơn giản: phục vụ bàn ở một nhà hàng. Ở đây cô thu nhập tương đối khá, vừa trang trải cuộc sống vừa tiết kiệm được. Cô sử dụng thời gian rảnh rỗi một cách khôn ngoan để xây dựng sự nghiệp thiết kế của mình chậm rải nhưng chắc chắn. Chỉ vài năm sau, với tài năng và nghị lực như thế, cô từ bỏ công việc phục vụ, bắt đầu tìm kiếm khách hàng, cô kiếm được nhiều tiền hơn với công việc thiết kế yêu thích của mình. 

“Thế đấy” 

Bảo ai đó đi vào “Đất Hứa” – nơi hợp nhất công việc và tình yêu – thì thật dễ, thực hiện điều này khó hơn nhiều. Nhưng phải chiến đấu điên cuồng để đến đó bất chấp tất cả, nếu không bạn sẽ chẳng bao giờ đạt được mục đích. Bạn hãy là người chân chính làm công việc của đời mình ở đây và ngay bây giờ, chứ không phải đợi đến ngày cuộc đời bắt đầu. 

“Gạt kem ra khỏi chóp, bỏ qua phần còn lại” 

Jerry, bạn cũ của tôi kể về tiến triển sự nghiệp từ nhà đầu tư mạo hiểm thành công, trở thành một giảng viên kinh doanh tư nhân giàu có. Anh bảo: “Chỉ việc gạt lớp kem ra khỏi vai trò anh thích nhất ở một nhà đầu tư mạo hiểm – đó là giúp đỡ những người tử tế tạo nên sự khác biệt – và quên đi phần còn lại”. 

“Hãy sống ở chợ, không phải ở bảng tính” 

Những năm 1980, cà phê mất mùa, giá tăng vọt, cuộc khủng hoảng đảo lộn mô hình kinh tế của Starbucks buộc Starbucks phải chọn một trong hai phương án: 1. Bắt đầu sử dụng cà phê giá rẻ, hoặc 2. Tăng giá bán. 

Nếu giảm chất lượng bằng cà phê giá rẻ thì chỉ có 10% khách hàng tinh tế nhận ra sự khác biệt. Nếu tăng giá bán thì bất kỳ ai cũng nhận ra. Các kế toán chọn phương án 1, thà bỏ 10% khách hàng còn hơn mất cả 100%. Nhưng, Howard lại quyết định chọn phương án 2, tăng giá bán kèm theo sự giải thích và cũng nói rõ phương án không được chọn. Khách hàng hiểu lý do và họ sát cách với doanh nghiệp. Khi giá cà phê hạ nhiệt, giá sản phẩm cũng hạ theo. Starbucks đã vượt qua cơn bão tố. Đừng lo lắng nếu như bạn không biết tất cả mọi thứ trước khi khởi nghiệp

Nhiều người hoản kế hoạch ma mãnh của mình chỉ vì lý do họ không đủ kiến thức về lĩnh vực của mình. Họ tiếp tục lượt web, sục sạo các tạp chí, nghiên cứu mọi thứ; họ muốn có được mọi câu trả lời trước khi thực hiện. Một chút khôn ngoan thận trọng là cần thiết nhưng nhiều quá dẫn đến tịt ngòi, vì các lý do sau: 

  1. Làm người ngoài nhưng lại có quá nhiều kiến thức của người trong cuộc sẽ khiến bạn có nhiều khả năng vấp phải sai lầm tương tự như những người khác vì quá nhiều thứ, chỉ vướng chân mà thôi. 
  2. Sự kiện. Sự kiện lịch sử càng lớn, hệ quả càng ngẫu nhiên, khó đoán biết. Cho nên, bạn chỉ nên dành thời gian quản lý những gì có thể kiểm soát như thái độ, sự tích cực, chăm chỉ, chiến đấu mãnh liệt hơn để giữ cho ý tưởng luôn được tươi mới. 
  3. Những số phận thú vị hiếm khi sinh ra chỉ nhờ đọc cẩm nang hướng dẫn. Kiến thức bạn đọc được qua công việc vô cùng giá trị nên bạn phải có tinh thần sẵn sàng đối mặt với thực tế tình huống. Chân lý hiển nhiên luôn nảy sinh ở thời điểm hiện tại. 
  4. Đôi khi bệnh hoang tưởng lại có toàn bộ thông tin. 

Chết vì đồ chơi 

Làm thế nào để bạn thực hiện một kế hoạch ma mãnh với tất cả năng lực làm việc và năng lực yêu thương của mình? Dễ ợt: yêu công việc mình làm. 

Bạn hãy quyết định dành tình yêu cho công việc càng sớm thì kế hoạch của bạn càng dễ triển khai, càng dễ có năng lực sáng tạo ra một điều gì đó. 

Có người ở độ tuổi ba mươi; bốn mươi đã phải dành nhiều thời gian và tiền bạc cho những món đồ chơi: xe ngon, nhà đẹp, câu lạc bộ golf… để giữ cho lớp vỏ bên ngoài khỏi bị rách, tận hưởng cho tương xứng với công sức bỏ ra, và dần dần họ chỉ quan tâm đến “đồ chơi”, ghét những gì mình làm. Cuối cùng họ cũng bị đóng đinh “chết vì đồ chơi” thực sự không phải là một cách sống. 

Mọi thứ đều bắt đầu bằng hành động tặng quà 

Một số blogger nổi tiếng là bậc thầy về cái gọi là “Bán hàng bằng cách tặng quà”. Họ bày hàng như những món quà với nội dung tốt, ý tưởng tốt, kiến thức tốt, kết nối cá nhân tốt, đem cho thật nhiều, miến phí. 

Tôi chăm chỉ làm việc, cố gắng dồn tâm trí để có món quà hàng ngày cho thế giới, đúng như bản chất của nó, chứ không phải một thông điệp quảng cáo. Nếu có người thích món quà của tôi, họ sẽ kể cho bạn bè nghe, và danh sách này cứ thế dài ra. 

Bạn hãy làm như vậy, mọi giấc mơ tiếp thị của bạn sẽ trở thành hiện thực. 

Hãy làm một kẻ đánh thức 

Kẻ đánh thức có năng khiếu bẩm sinh. Ở gần họ hoặc công việc của họ khiến bạn cảm thấy sinh động hơn, nhiều cảm hứng hơn và tỉnh táo hơn. 

Kẻ đánh thức sẽ thương xuyên nhắc nhở bạn phải thực sự sống như thế nào. 

Kẻ đánh thức có thể là một lãnh tụ vĩ đại, một nghệ sĩ vĩ đại, cũng có thể là người lái xe, phục vụ bàn, giáo viên, người thợ… cái họ có là thiên tư, không phải là chức danh công việc. 

Nếu bạn là kẻ đánh thức, đó là điều đáng mừng. Nhân loại cần bạn giống như cần ánh sáng mặt trời. 

Con người không theo tỷ lệ 

Larry Ellison của Oracle có thể có nhiều tiền gấp triệu lần tôi, nhưng ông ta không thể sống gấp triệu lần tôi được. Làm sao ông ngắm nhiều hoàng hôn, uống rượu vang hảo hạng, nghe nhạc Beethoven… gấp triệu lần tôi được. Con người không theo tỷ lệ. 

Những trò quỷ quái không phải là sản phẩm; những trò này là quà tặng 

Tại sao bản bỏ công việc ổn định để xúc tiến một việc điên rồ, tức những trò quỷ quái của bạn? Có lẽ, trong sâu thẳm, suy nghĩ của bạn là cám giác bản thân mình đang có thứ muốn cống hiến cho cuộc đời và kế hoạch ma mãnh của bạn là quà tặng, là một hành động biểu lộ tình yêu thương, vì tình yêu là điều duy nhất quan trọng. 

Những trò quỷ quái của bạn bắt đầu từ đây 

Hãy xúc tiến kế hoạch ma mãnh của mình, đừng ngần ngại.

Tóm tắt sách Những Trò Quỷ Quái Không Trái Lương Tâm
Dịch từ Blinkist